Dư Chấn Bình cũng là người giang hồ, đầu óc vận chuyển một chút, lập tức có phản ứng.
Lúc nãy hắn nhìn thấy rõ lão nhân kia bị cụt tay, đầu óc nhớ đến cái gì đó, phàm là người bị cụp tay cụt chân gọn gàng như vậy, chỉ có hai trường hợp, một trường hợp là tai nạn lao động, mà một trường hợp khác, chính là do người làm ra.
Mà người cụt tay rơi vào trường hợp sau,nói theo một cách nào đó,cũng được tính là "Tai nạn lao động", bởi vì bọn họ đang ở trong trạng thái "Công tác", bị người ta chém đứt tay chân, mà loại người này, chính là ăn trộm.
Mà lão nhân đáng hận lúc nãy, không cần hỏi, nhất định là trộm, hiện tại ăn trộm đều là tập thể gây án, không giống như trước kia, vào vài chục năm trước, ăn trộm đều là độc hành đạo, thời điểm gây án bị bắt, sau đó không sợ hãi,không có ý định bỏ nghề, cho nên bị người ta đánh, lại chặt cụt tay của ăn trộm.
Mà thời điểm đó, xã hội và pháp luật chưa kiện toàn,cho nên rất nhiều người bắt được ăn trộm, liền vận dụng tư hình,mà hiện giờ rất nhiều cao thủ bàn tay vàng, đều là đại đạo tặc (ăn trộm), trên người hoặc nhiều hoặc ít thiếu một thứ gì đó, đều là chiến tích của năm đó lưu lại.
Mà lão nhân Dư Chấn Bình đỡ lấy lúc này, không cần hỏi, đứt tay nhất định là do thất bại bị người ta chặt đứt, mà tiền của mình, thì không cần phải hỏi, nhất định là bị lão nhân hại nước hại dân kia trộm đi.
theme
review
dịch vụ kế toán quận 2
dịch vụ kế toán quận 3
dịch vụ kế toán quận 5
dịch vụ kế toán quận 8
thành lập doanh nghiệp
Có thể trong một cú va chạm, thời gian ngắn ngủi mấy giây đồng hồ, vô thanh vô tức cắt quần áo của mình, lợi dụng thời gian mình ngây người trộm tiền, mà đến lúc này bản thân mình mới phát giác, kỹ nghệ của lão nhân này, nếu gọi là Tặc Vương, tuyệt đối không đủ.
Nhưng hiện giờ Dư Chấn Bình không có thời gian nghiên cứu chuyện này, cho dù lão nhân kia có phải Tặc Vương hay không, thì hắn cũng bị trộm mười vạn mất rồi, chẳng khác gì muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Dư Chấn Bình thò tay vào túi quần, cầm ra một cây súng, lẫn vào trong dòng người ra vào Phan gia viên, tượng đất còn có ba phần nóng giận, huống chi Dư lão bát năm đó trong giới trộm mộ, là người quát tháo người khác.
Trong lòng Dư Chấn Bình thầm thề, nếu nhìn thấy lão nhân kia, nhất định sẽ phế bỏ cánh tay còn lại của hắn.
- Ta muốn ngươi tức điên lên a!
- Vệ tổng, chuyện này xin làm phiền ngài, ngài thấy tôi có thể giúp gì được cho ngài, xin cứ lên tiếng.
Trang Duệ đứng trên lầu hai trong công ty bất động sản của mình, nhìn những người lắp đặt thiết bị, trong lòng có chút kích động, trải qua một thời gian không lâu nữa, nơi này chính là bảo tàng tư nhân của hắn.
Giữa trưa xử lý tốt chuyện của hai món Thanh Đồng Tước kia, Trang Duệ liền ra ô tô, đi vào công ty bất động sản, lúc hắn ở Paris đã giao chuyện này cho Vệ Minh, hiện giờ hắn lần đầu đến xem.
Vừa rồi Vệ Minh giới thiệu với hắn, những người ở đây, phần lớn đều là người bảo vệ của panies, đang lắp đặt các thiết bị bảo vệ.
Đối với một nhà nhà bảo tàng mà nói, bảo vệ cổ vật là chuyện trọng yếu nhất, bởi vì trong nước đã từng xuất hiện chuyện bảo tàng tư nhân bị trộm, cho nên Trang Duệ mới đặc biệt dặn dò Vệ Minh là phải làm tốt công tác bảo vệ bảo tàng.
Hắn đi lên lầu hai nhìn một lát, Trang Duệ nhìn thấy, trong những vách tường hẻo lánh, đều có lắp cameras, những cameras này đều tập hợp quan sát trong phòng điều khiển, có chuyên gia giám và điều khiển.
Mà ở đây là không gian rộng gần hai vạn mét vuông, còn được bố trí mấy trăm tia hồng ngoại cảm ứng và máy báo động, không dám nói là con ruồi bay không lọt, trên cơ bản là không có bất cứ góc chết nào.
Phải biết rằng, chỉ hạng mục an toàn này, đã tiêu tốn của hắn gần ba trăm vạn nhân dân tệ, nhưng Âu Dương Quân đã cầm 10% cổ phần tử Trang Duệ, lương tâm phát tác,